Nguyễn Tất Nhiên

Nên Thời Gian Ấy Ngồi Trông


Giọt mưa xanh mấy tuổi nàng
Tôi nghe lá rụng như vàng áo xưa

Hơi tàn tro ấm lần đưa
Ba năm khơi lại cũng vừa đủ đau

Sớm, trưa, chiều, tối, ra, vào
Người chưa yên nỗi thầm xao xác lòng
Nên thời gian ấy ngùi trông
Khô như hạt bụi trưa ngừng ngập bay

Ba năm vuốt sợi tình dài
Ừ tôi còn vụng ngón tay dậy thì
Thuở nào sầu đã lâm ly
Giờ thêm già héo (nhiều khi hận thù)

Lửa đom đóm mỏi mòn, lu
Nhưng tôi buồn cứ vi vu thổi hoài

Mưa thì mưa thả phai phai
Rồi sau đó sẽ một vài tang thương
Bởi quen cầm lược soi gương
Biết ai ôm gối mộng thường lâu chăng ?

Giọt mưa xanh mấy tuổi nàng
Tôi nghe lá rụng như vàng áo xưa ...


(1970)

Được bạn: vnpoems đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Nên Thời Gian Ấy Ngồi Trông"